Phương Nga
Tích Cực
Câu chuyện 1: Sợi dây voi
Khi đi ngang qua những con voi, người đàn ông đột nhiên dừng lại. Anh bối rối, không hiểu vì sao loài sinh vật khổng lồ này lại chỉ được giữ bằng những sợi dây nhỏ buộc vào chân trước. Không có dây xích, cũng không có song sắt. Rõ ràng là những con voi có thể thoát khỏi sự kìm giữ này bất cứ lúc nào, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, chúng đã không làm như vậy.
Anh ta hỏi một người huấn luyện động vật gần đó tại sao những con vật này chỉ ngoan ngoãn đứng đó mà không cố gắng đi tìm tự do.
“Chà”, người huấn luyện nói, “khi chúng còn rất nhỏ, chúng tôi đã sử dụng sợi dây có kích thước tương tự để buộc chúng. Ở độ tuổi nhỏ, sợi dây này đủ để giữ chân chúng. Khi lớn lên, những con voi đã mặc định rằng chúng không thể bỏ đi được. Vì tin sợi dây vẫn có thể giữ chân mình, vì thế chúng chẳng bao giờ cố gắng thoát ra cả”.
Người đàn ông đã rất ngạc nhiên. Những con vật này bất kỳ lúc nào cũng có thể chạy thoát khỏi mối ràng buộc nhưng vì chúng tin rằng chúng không thể, chúng đã bị mắc kẹt đến suốt đời.
Suy ngẫm:
Giống như những con voi, có bao nhiêu người trong chúng ta đã lãng phí cả một cuộc đời với niềm tin cố hữu rằng mình không thể làm được, chỉ đơn giản là vì họ đã từng thất bại một lần trước đó? Thất bại là một phần của hành trình phát triển, đừng bao giờ từ bỏ chiến đấu vì chính mình bạn nhé!
Câu chuyện 2: Hai người thợ rừng
Cuộc thi thợ rừng được tổ chức hàng năm và trận chung kết là cuộc đối đầu giữa một người thợ rừng già nua nhiều kinh nghiệm và một người thợ rừng trẻ khoẻ. Luật của cuộc thi rất đơn giản: Ai đốn hạ được nhiều cây hơn trong một tuần sẽ là người thắng cuộc.
Tay thợ rừng trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết đi vào rừng và bắt đầu làm việc ngay lập tức. Anh ta làm việc cật lực suốt cả tuần. Trong khi làm việc, anh ta nghe thấy tiếng người thợ rừng lớn tuổi đang cố gắng cưa cây ở một nơi khác trong rừng. Anh ta ngày càng thấy tin tưởng hơn rằng mình sẽ giành phần thắng.
Vào những khoảng thời gian đều đặn trong ngày, tiếng ồn của cây cối bị chặt từ phía người thợ già sẽ ngừng lại. Người thợ trẻ rất mừng, anh ta nghĩ điều này có nghĩa là người thợ rừng già đang nghỉ ngơi, trong khi anh ta có thể tận dụng sức trẻ và khả năng chịu đựng vượt trội của mình để tiếp tục.
Thời gian sắp hết, nhìn những đống cây bị mình đốn hạ, người thợ trẻ tự tin trước kết quả “siêu phàm”.
Tại lễ trao giải, tay thợ trẻ mạnh dạn đứng lên bục và chắc mẩm mình sẽ được trao phần thưởng là người thợ rừng vô địch. Bên cạnh anh ta, người thợ rừng lớn tuổi nom có vẻ ít kiệt sức hơn là những gì anh ta tưởng tượng.
Khi kết quả được công bố, người thợ trẻ sửng sốt khi nghe tin người thợ già đã đốn hạ được nhiều cây hơn anh ta. Gã quay sang người thợ già và hỏi: “Làm sao có thể thế được? Tôi nghe nói ông nghỉ ngơi mỗi giờ và tôi đã làm việc liên tục suốt đêm. Hơn nữa, tôi còn trẻ và khoẻ hơn ông nhiều?!”.
Người thợ già quay sang anh ta và nói: “Mỗi giờ, tôi nghỉ ngơi để mài cưa”.
Suy ngẫm:
Trong nhịp sống hối hả, thỉnh thoảng bạn nên cho mình được ngơi nghỉ. Đừng để sự sốt ruột, nóng vội muốn đạt cho bằng được mục tiêu khiến bạn vô tình rơi vào cái bẫy của thất bại. Chỉ có nghỉ ngơi đúng lúc, bạn mới phục hồi được năng lượng và nhìn ra được những cách thức khác khôn ngoan hơn để thực hiện công việc hiệu quả, nhanh chóng. Hãy biết cách chăm sóc và mài giũa "chiếc cưa" bạn đang có.
Câu chuyện 3: Phía bên kia của bức tường
Có một người phụ nữ trẻ rất tự hào về tay nghề trồng hoa của mình. Vườn hoa rực rỡ của cô khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Một ngày nọ khi bắt gặp bức tranh về một loài hoa mới, cô vô cùng ấn tượng. “Mình phải trồng được nó”, cô tự nhủ. Người phụ nữ trẻ ngay lập tức đặt hàng.
Về đến nhà, cô đã chuẩn bị sẵn một khoảnh vườn để trồng. Cô trồng nó ở góc bức tường đá phía sau nhà. Loài cây đâm chồi phát triển mạnh mẽ, những chiếc lá xanh tươi tuyệt đẹp vươn ra, nhưng tuyệt nhiên không thấy một bông hoa nào.
Ngày này qua ngày khác, cô tiếp tục chăm bón, tưới nước, và thậm chí còn nói chuyện với cây hoa để “dỗ” cho hoa nở. Nhưng cái cây vẫn không ra một bông hoa nào.
Thế là một buổi sáng nọ, cô đứng trước cây hoa và cân nhắc rất nhiều về việc chặt bỏ nó và trồng một cây hoa khác. Cũng thời điểm đó, người hàng xóm đã gọi cho cô và bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn cô thật nhiều! Cô không thể tưởng tượng được rằng tôi yêu thích những bông hoa mà cô đã vun trồng thế nào đâu!”.
Người phụ nữ trẻ bước qua cổng vào sân nhà hàng xóm, và cô không ngờ, phía bên kia bức tường của nhà cô là những cành hoa rực rỡ.
Quả thực chúng là những bông hoa rực rỡ nhất mà cô từng thấy. Hoá ra cây hoa đã len lỏi qua các kẽ hở và nó đã ra hoa xum xuê ở phía bên kia bức tường.
Suy ngẫm:
Chỉ vì bạn không thể nhìn thấy quả ngọt sau quá trình cố gắng của mình không có nghĩa là nó không có kết quả.
Cẩm Mịch/Theo Rogerdarlington
Xem tiếp...